Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mùa nước nổi » Phần 98

Mùa nước nổi - Tác giả Cu Zũng

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 98

Đông qua hè lại tới, thời gian cứ vậy mà thấm thoắt thoắt thoi đưa, cuộc sống là vậy, theo guồng quay của nó không đợi, không chờ một ai. Giờ Nghĩa đã 22 tuổi, đã lập nghiệp ở Hà Nội tròn 4 năm rồi. Kiến thức học được ở vườn ươm cũng hòm hòm, cậu chưa thực sự tự tin lắm khi bắt đầu việc khởi nghiệp theo kế hoạch mà mình đã đặt ra từ ngày đầu bước chân ra đi khỏi quê hương vì vốn tích lũy được chưa phải là nhiều, chỉ có kiến thức là tạm ổn mà thôi. Nhưng việc cần làm vẫn phải làm, bởi nếu cứ dằng dai nữa thì cái khó cũng không vì thế mà mất đi. Thế nên Nghĩa tính chuyện về quê lập nghiệp.

Tuyết “tiểu thư” vừa mới tốt nghiệp đại học xong. Đáng nhẽ như người ta, sau quãng thời gian dùi mài kinh sử, Tuyết phải mừng mới phải, nhưng từ ngày biết mình sắp nhận bằng tốt nghiệp, Tuyết cứ buồn buồn, một nỗi buồn không thể nói thành lời. Các lớp học ngoại khóa về kinh tế và quản trị doanh nghiệp mà cô và Nghĩa theo học mấy năm cũng đến hồi kết thúc.

Cái buổi cuối cùng hôm đó, Nghĩa vẫn còn nhớ như in trong đầu, cho dù có bao nhiêu năm qua đi chăng nữa. Bạn Tuyết bình thường vẫn líu lo vui vẻ nói hết chuyện này đến chuyện khác. Ấy vậy mà cái buổi cuối cùng lại ngậm hột thị nặn mãi chẳng thở ra một từ nào. Nghĩa có phán đoán hay là bạn đến tháng, không muốn nói chuyện. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chắc là chẳng liên quan, miệng dưới ngậm máu chứ miệng trên có bận cái gì đâu. Nhất định bạn phải có chuyện gì đó khó nói. Với Nghĩa, Tuyết đã và sẽ luôn luôn là một người bạn đặc biệt, người bạn bên cậu suốt mấy năm qua.

Nghĩa chờ Tuyết dắt xe ra khỏi cổng trung tâm ngoại khóa, thấy Tuyết định phóng xe đi mất thì Nghĩa gọi giật lại:

– Tuyết! Đứng lại tớ bảo cái này.

Tuyết phanh kít xe lại nhìn sang Nghĩa, đôi mắt muốn cũng không thể che được vẻ buồn phiền:

– Có chuyện gì không Nghĩa?

– Cậu có chuyện gì phải không? Hay là cậu giận tớ?

Giờ cũng đã muộn, hơn 10 giờ đêm, người cũng thưa thớt, Tuyết lắc đầu tránh ánh mắt nhìn lại của Nghĩa:

– Không! Tớ với cậu có gì đâu mà giận dỗi được cơ chứ.

Câu nói ẩn chứa tâm can của Tuyết về cái chuyện tình đơn phương của riêng cô, “có gì đâu”, ba cái từ ấy như ba cái dăm ghim vào trong tim Tuyết suốt bao nhiêu ngày tháng, thử hỏi cô có đau không? Có buồn không? Nếu như là những ngày trước, cái dằm ấy nó ở mãi trong tim thì chỉ gây ra cái đau âm ỉ, nhưng giờ đây, cái ngày mà cô sợ nhất, ngày mình tốt nghiệp đại học, rồi mình phải đi tìm việc làm, có thể ở Hà Nội, cũng có thể ở một tỉnh xa lắc xa lơ nào đó chưa biết được, rồi Nghĩa về quê. Biết bao giờ hai đứa mới gặp lại nhau. Nghĩ đến hoàn cảnh đó thôi thì như rút cái dằm ra khỏi tim, nó đau đớn một cách ghê khủng khiếp, làm tim cô nhỏ máu.

Thoáng thở dài trong tâm khi biết mình không làm điều gì để cô bạn giận, nhưng chắc chắn là Tuyết có chuyện gì đó còn giấu kín trong lòng, nhân hôm nay cũng là buổi học cuối cùng của khóa học, lại còn có một lý do vô cùng chính đáng khác là để chúc mừng Tuyết đã tốt nghiệp đại học. Nghĩa mở lời:

– Bọn mình đi uống rượu đi.

Tuyết buồn nhưng đôi mắt mở to nhìn Nghĩa trừng trừng như không tin vào những điều mà mình vừa nghe thấy, cơ bản là chưa bao giờ được nghe, hai đứa đến ngồi ăn một cốc chè ở vỉa hè thôi cũng chưa bao giờ nữa là:

– Uống rượu? Tớ có nghe nhầm không đấy?

Một khi chàng trai của chúng ta đã khó trả lời thì thường hay đưa tay lên gãi gáy, lần này Nghĩa gãi sột soạt như kiểu ngứa lắm:

– Hì hì hi!!! Thật. Tớ mời, để kỷ niệm kết thúc khóa học, cũng là để chúc mừng cậu tốt nghiệp đại học. Mình đi thôi.

Thấy Tuyết chỉ mỉm cười mà không có ý phản đối, Nghĩa phóng con wave tàu đi trước, Tuyết dấn ga con Cup 82 đèn vuông theo sau.

Lòng vòng một đoạn ngắn, Nghĩa đậu lại một quán ốc luộc trong khu Đại học bách khoa, quán này đối tượng khách là sinh viên nên cũng bình dân, bên trong không rộng lắm nhưng vào buổi đêm như thế này, người ta bầy thêm mấy cái bàn nhựa, ghế nhựa ra vỉa hè, tận dụng làm chỗ ngồi cho khách ăn đêm.

Chọn một cái bàn đặt cạnh dưới một gốc cây bàng to, Nghĩa và Tuyết mỗi đứa một bên. Nghĩa gọi 1 bát ốc luộc, 1 đĩa hỗn hợp gồm xoài xanh, cóc, dưa chuột và 1 chai lavie rượu trắng. Nhìn thấy đĩa hoa quả, Tuyết tủm tỉm nhớ lại cái ngày cách đây cũng gần 4 năm, ngày đó cô mới chỉ là tân sinh viên trường kinh tế, mới đi học mấy tháng. Nhìn về phía bên trái qua bên kia con đường, Tuyết chỉ:

– Nghĩa còn nhớ chỗ kia không?

Theo cánh tay trần tròn lẳn có phủ một lớp lông mỏng dính mềm mại màu nhàn nhạt của Tuyết, Nghĩa chỉ thấy những cột đèn nằm xen kẽ với các hàng cây trồng trên vỉa hè, ở chỗ đó hàng quán cũng đóng cả, chỉ có vài người lưa thưa qua lại, không có gì đặc biệt. Lắc đầu cậu nói:

– Tớ không nhớ, khu này tớ cũng hay qua đây làm. Hì hì hì, nhiều quá chẳng nhớ nổi.

Ngậm nụ cười mỉm lại, Tuyết châng hẫng vì tưởng Nghĩa cố tình đưa cô đến quán này để nhắc về một kỷ niệm xưa cũ, nhưng cô đã lầm, Nghĩa vô tư đến thành vô tâm. Một cái buồn man mác, man mát như cơn gió nhẹ giữa mùa hè. Nhắc lại cho Nghĩa nhớ, cũng là để chính mình được hoài niệm. Với cô, được trải nghiệm trong tình yêu đơn phương, được đau và xót trong nó đôi khi cũng mang lại cho cô những hạnh phúc nhất định:

– Là nơi tớ và cậu gặp nhau đầu tiên đấy. Nhớ không?

Trong đầu Nghĩa lẩm bẩm nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Tuyết là khi nào nhỉ, “ngày đầu tiên”, “khu bách khoa”, chợt cậu reo lên:

– “À, tớ nhớ rồi”, và cậu ngượng ngùng đến thẹn thùng, “Hì hì hì, hôm đó tớ móc cống ở chỗ đấy, rồi tớ… Tớ… Làm bẩn quần của cậu. Hì hì hì”.

Cũng may tên này vô tâm, vô tư chứ chưa phải là kẻ mất trí nhớ, Tuyết mỉm cười thật khẽ, đôi môi mọng đỏ hơi vểnh lên:

– Lần đầu tiên người ta biết cái mùi cống nó như thế nào. Giờ cứ nhắm mắt lại là ngửi thấy cái mùi đó. Khiếp, kinh đến tận giờ.

Trong khi Nghĩa rót rượu ra 2 cái cốc thì Tuyết dùng tay nhón một miếng cóc đưa lên miệng, cô nhìn chằm chằm vào miếng cóc mà chưa đút nó vào trong miệng, cô nói một mình:

– Lại còn cóc nữa chứ, mấy hôm sau, cậu còn mang một túi cóc lên cho cả phòng. Hôm đó, lúc cậu về, bọn chúng tranh nhau dữ lắm cậu không biết đâu. Tớ cướp mãi mới được có mấy miếng rồi mang lên giường trùm trăn ăn, chỉ dám cắn từng miếng nhỏ một vì sợ hết. Nghĩ lại thật vui.

Chắc các bạn vẫn còn nhớ, hồi đó, Nghĩa vẫn coi Trang như bạn gái của mình, túi cóc mà cậu mua lên phòng ký túc xá hôm đó là để làm quen với tất cả mọi người. Nghĩa không hỏi Tuyết xem tình hình Trang dạo này như thế nào, nếu theo lẽ thường thì Trang cũng vừa mới tốt nghiệp xong. Từ ngày biết Trang và Toàn là một cặp và khi mình đã có bạn gái là Thủy Tiên, Nghĩa không chủ động hỏi thông tin của Trang bao giờ, thỉnh thoảng về quê mới nghe nói hoặc gặp thoáng qua, biết Trang vẫn khỏe là Nghĩa yên tâm thôi.

– Nào, tớ chúc mừng cậu tốt nghiệp đại học, cũng chúc mừng luôn tớ và cậu tốt nghiệp khóa học ngoại khóa.

Cầm ly rượu từ tay Nghĩa, Tuyết không dám thở mạnh vì mùi rượu phà vào mũi cô làm nó phồng đỏ lên, Tuyết chưa uống rượu bao giờ. Hai đứa chạm mạnh một phát làm vài giọt rượu lóng lánh rơi ra bên ngoài xuống đúng cái bát ốc vặn nóng hổi ở bên dưới:

– Cạch! Uống!

Nói mạnh mồm vậy thôi, Tuyết chỉ dám nhấp một tí cho đầu lưỡi mình chạm rượu, còn Nghĩa thì cũng có một ngụm nhỏ xíu trôi vào trong cuống họng. Cả hai đứa lấy ăn và nói chuyện là chính, rượu chỉ là cho có.

Lấy cái kim băng đựng trong bát nước trắng, Tuyết khéo léo khều một con ốc ra rồi nhúng nó vào bát nước chấm rồi cúi miệng xuống đón lấy miếng ốc để nước chấm không bị rơi ra. Lưỡi cô thò ra ngoài một đoạn nhỏ xíu vừa đủ chỗ cho con ốc nằm gọn lọn trên đó rồi mới thu về mang theo con ốc. Ngậm miệng vào nhai thật khẽ, thật chậm để cảm nhận vị ngon của ốc, vị chua cay mặn ngọt của nước chấm.

Nuốt xong con ốc, Tuyết nói tiếp:

– Cậu dự định khi nào về quê?

Nghĩa cũng ăn ốc nhưng không kiểu nữ tính giống như Tuyết, ốc là món ăn đối với người quê như cậu chả xa lạ gì. Chẳng qua là cũng lâu rồi không được ăn, với lại món ăn này rẻ nên mới chọn nơi này thôi:

– Tớ chưa ấn định được thời gian cụ thể, nhưng chắc là trong năm nay thôi. Việc học ở vườn ươm cũng hòm hòm rồi, tớ đã nói chuyện với bác chủ và bác ấy cũng đồng ý cho tớ hoàn thành việc học.

Chuyện này đương nhiên Tuyết biết cả, chỉ là vẫn giấu chuyện cô chính là con gái rượu của bác chủ vườn ươm chưa cho Nghĩa biết. Cô gật đầu hỏi tiếp:

– Thế cái Vietgap mà cậu bảo thì thế nào? Nghe nói là sắp được áp dụng rồi phải không?

– Ừ, bác Tập bảo chỉ năm sau là được áp dụng trên cả nước. Tớ đã nắm đầy đủ kiến thức về Vietgap rồi. Khi nào được áp dụng là mình chính thức triển khai thôi. Nhờ có Vietgap tớ mới tự tin về quê đấy, chứ nếu không thì cũng không biết thế nào.

Hai đứa cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện nọ, bát ốc thứ nhất chẳng mấy chốc mà hết, cô chủ quán mang ra bát thứ 2:

– À, thế khi cậu về quê thì Thủy Tiên thế nào? Em ấy có về theo cậu không?

Nhắc đến Thủy Tiên, Nghĩa thở một cái dài thượt tự trong tâm can, chuyện này vẫn là trở ngại lớn nhất đối với cậu trong quyết định về quê. Có vẻ như Thủy Tiên nhất định không chịu rời Hà Nội theo mình về quê lập nghiệp, mặc dù cậu đã tìm đủ mọi cách thuyết phục. Tất nhiên, Nghĩa cũng hiểu, hoàn cảnh như Thủy Tiên để rời cái shop quần áo ra mà về quê chân lấm tay bùn với cậu là cực kỳ khó khăn.

– Chắc là không đâu. Thủy Tiên quen sống ở trên này rồi.

– Nếu tớ là Thủy Tiên tớ cũng không về quê theo cậu, mà tớ sẽ ép cậu ở lại trên này.

– Thì đó, Thủy Tiên cũng vậy, cô ấy vẫn muốn tớ ở trên này. Mà tớ thì… Mà thôi. Nay mình đừng nhắc đến chuyện đấy nữa. Giờ tớ hỏi đến chuyện của cậu đây.

Tuyết dừng nhai ngạc nhiên vì giờ đến chuyện của mình:

– Tớ á? Cậu hỏi chuyện gì. Có chuyện gì của tớ mà cậu không biết đâu.

Nhìn sang cô bạn một hồi, không hiểu sao, tự dưng Nghĩa cảm giác hôm nay Tuyết xinh hơn mọi hôm, cô ấy vẫn vậy thôi nhưng có lẽ mọi ngày quen mặt rồi nên không để ý, giờ hai đứa ngồi riêng đối diện với nhau thế này nên mới nhìn kỹ. Mái tóc lưng lửng cầu vai, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao dọc dừa, đôi mắt to đen láy, một nửa núm đồng tiền chỉ hiện ra mỗi lần Tuyết cười, hai môi mọng đỏ dày dặn che đi hàm răng trắng muốt, cổ đầy đặn cho vài ngấn giống như lúc nào cũng có vài sợi dây chuyền. Mùa hè, Tuyết mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay để lộ cánh tay mũm mĩm gần như trần. Hàng cúc áo căng ra vì bầu ngực quá khổ so với nó, nếu nghiêng mình và dòm vào các khe hở giữa cúc áo thì có thể thấy được chiếc áo lót màu trắng ở bên trong.

– Sau khi tốt nghiệp cậu có dự định gì không?

Tuyết tưởng hỏi chuyện gì, chuyện này thì đến chính cô cũng chưa có câu trả lời:

– Thực ra tớ có vài lựa chọn nhưng tớ chưa quyết định sẽ như thế nào? Có thể là tớ sẽ làm ở Hà Nội cho một công ty nước ngoài, vừa rồi, ngay sau khi tốt nghiệp họ đã có lời mời dành cho học sinh tốt nghiệp loại giỏi. Bố tớ muốn tớ về làm cho một cơ quan nhà nước chỗ bạn của bố nhưng lại ở tỉnh, không phải ở Hà Nội. Tóm lại là tớ chưa quyết định.

Hoàn cảnh cụ thể về gia đình Tuyết, Nghĩa không biết, hoặc cậu biết rồi mà chưa nhận ra, chỉ sơ sơ là gia đình có điều kiện, người nhà Tuyết thì Nghĩa biết mỗi bà dì Hằng rồi, biết rõ từ trong ra ngoài là khác. Vừa mới ra trường mà Tuyết đã có những công việc phải nói là mơ ước của nhiều người:

– Làm ở công ty nước ngoài thì kiếm được nhiều tiền nhưng áp lực, còn làm cho nhà nước thì không kiếm được nhiều tiền nhưng được cái ổn định. Thế cậu nghiêng về bên nào?

– Đã bảo là tớ chưa quyết định mà lại. Tớ đang phân vân, còn chờ… “người đó”.

Nghĩa suýt nữa thì phun con ốc ra khỏi miệng vì ngạc nhiên, “người đó” mà Tuyết vừa nhắc đến là ai:

– Cái gì? Cậu bảo “người đó” là ai?

Tuyết nhìn Nghĩa mà lòng buồn rầu, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, chỉ có điều cô không thể với tới mà thôi:

– Là ai còn lâu mới nói.

Trong lòng Nghĩa có một thoáng buồn nào đó vu vơ mà chính bản thân cậu không thể nhận ra. Các cụ nhà ta thường nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Sự xuất hiện của Tuyết trong cuộc đời Nghĩa cứ từng tí từng tí một, không vồ vập, không mãnh liệt nhưng luôn luôn ở bên cậu, cùng cậu trải qua biết bao sự kiện trong cuộc đời. Lâu dần nó tự khắc hình thành một trạng thái chiếm hữu nào đó mà không thể định hình được. Giữa hai người nam và nữ, thật mong manh, thật khó phân biệt đâu là tình bạn, đâu là tình yêu. Nghĩa và Tuyết trong hoàn cảnh này cũng vậy. Nếu trong cuộc đời Nghĩa không có Thủy Tiên, không phải vì Thủy Tiên cũng rất tốt với mình thì có lẽ, người con gái mà cậu dành tình cảm không ai khác chính là Tuyết. Ở bên Tuyết, Nghĩa luôn thấy nhẹ nhàng, thư thái, đồng điệu trong mọi lẽ:

– Từ ngày biết cậu đến nay, chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới có người yêu. Gì mà phải giấu, giới thiệu cho bạn đi.

Tự mình nhấp một ngụm rượu, đến giờ này cô mới uống sang chén thứ 2. Nói say thì chắc chắn là không phải, nhưng có chút chuếnh choáng không biết có phải là do rượu hay là do một thứ nào đó khác không? Tuyết mỉm cười chua chát, cô không giấu Nghĩa nụ cười này:

– Người ta không gọi đó là tình yêu, chỉ mình tớ gọi như vậy thôi. Bởi tình yêu phải xuất phát từ cả hai phía. Đằng này… Tớ… yêu đơn phương.

Nhìn nụ cười của Tuyết mà Nghĩa thấy xót xa trong lòng, lần đầu tiên Nghĩa nhìn thấy ánh mắt đau khổ của Tuyết. Ai mà lại không nhận ra được tình yêu của Tuyết cơ chứ? Tuyết không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt tính nữa.

– Thế người đó có biết là cậu yêu người ta không?

Tuyết lắc đầu, cô nhìn đi chỗ khác để cho ánh mắt mình không va chạm vào ánh mắt của Nghĩa, cũng là để Nghĩa không nhận ra, trong đôi mắt ấy có hơi ướt một chút xíu.

– Tại cậu không nói cho người ta hay là người ta không biết.

– Không biết!

– Tại sao lại không biết?

Nhìn những vì sao trên trời đang tỏa sáng lung linh, bầu trời đêm trong veo. Trong hàng tỷ ngôi sao ấy, tại sao cô lại chỉ lựa chọn ngôi sao kia? Mặc dù biết chắc nó chẳng bao giờ thuộc về mình. Tuyết quay mặt nhìn thẳng mắt của Nghĩa, có một chút rượu trong người mới làm cho cô có dũng khí như vậy:

– Vì người đó là… một kẻ ngốc!

Không gian im lặng kéo dài một lúc lâu, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, nhưng có lẽ cả hai đều có một điểm chung, đấy là đang nghĩ về đối phương.

Bỗng Tuyết mở lời trước:

– Thôi mình về đi. Sáng mai tớ phải đi rồi.

Nghĩa giật mình, mọi chuyện qua nhanh vậy sao, sao bất ngờ vậy, đi là đi đâu?

– Sao? Mai cậu phải đi rồi à? Sao nhanh vậy? Ơ…

– Ừ, sáng mai tớ đi rồi, sẽ không còn ở đây nữa đâu. Tớ vừa mới có lựa chọn của mình. Tớ phải đi vì… kẻ ngốc của tớ.

Nghĩa thanh toán tiền rượu ốc mà khuôn mặt buồn như bánh đa ngâm nước, đang quen với sự có mặt của Tuyết ở bên cạnh, đùng một cái cô nàng bảo đi là đi luôn. Cậu lẩm bẩm để Tuyết không nghe thấy: “Không biết kẻ ngốc nào mà lại sướng thế nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv.com/mua-nuoc-noi/

Mặc dù chuếnh choáng nhưng Tuyết hoàn toàn không say, cô vẫn điều khiển xe máy về nhà bình thường. Từ khu Bách Khoa về khu Minh Khai chỉ vài cây số, hai đứa 2 xe đi song song nhưng không ai nói với ai một câu nào.

Xe về đến đầu ngõ rồi qua chỗ ngã ba, nơi mà hai người đã va chạm rồi nhận ra nhau cách đây mấy năm. Về nhà Nghĩa thì quẹo trái còn về Tuyết thì rẽ phải. Vẫn lo cho bạn uống rượu vào có về nhà an toàn không? Ấy thế nên Nghĩa rẽ phải theo Tuyết thêm một đoạn nữa, cậu dự định khi nhìn thấy Tuyết vào nhà an toàn mới yên tâm mà về nhà được, và cũng là để chào bạn một câu, sáng mai bạn đi xa, chẳng biết bao giờ mới gặp lại.

Đỗ xe ngay sau xe của Tuyết, Nghĩa nhìn Tuyết mở cổng mà trong lòng buồn nặng trĩu. Lúc này đây trong lòng cậu hỗn độn nhiều thứ vô cùng khó tả, khó diễn đạt thành lời.

Tuyết dắt xe vào trong sân rồi quay ra, đứng ở giữa cổng nhìn Nghĩa ngồi trên xe máy, cô không dám lại gần vì sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi:

– Cậu về nhà đi. Tớ an toàn rồi.

Nghĩa quay xe xong nhưng không vội đi mà nhìn lại về phía Tuyết, ánh đèn trên cột điện chiếu xuống đủ để cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt của bạn, nét mặt buồn mà bao nhiêu ngày tháng nay cậu mới thấy:

– Mai cậu đi thật à?

Không trả lời Nghĩa lấy một câu, cũng không có bất cứ hành động nào. Tuyết đứng như trời trồng giữa cổng nhà mình mà nhìn Nghĩa không rời lấy một giây.

Rồi như có một sức mạnh nào đó vô hình, Tuyết bất ngờ vùng chạy về phía Nghĩa. Khi đã đứng sát Nghĩa rồi thì dừng lại, khuôn mặt cô ngang bằng với khuôn mặt của Nghĩa vì cậu đang ngồi trên yên xe. Tuyết hít một hơi thật sâu để lấy hết can đảm mà nói ra tâm gan của mình:

– Cho tớ được sống thật với bản thân mình một lần nhé.

Khi Nghĩa chưa hiểu ý nghĩa trong câu nói của Tuyết thì môi cậu đã bị môi Tuyết chạm vào, chỉ khẽ chạm đến phớt qua thôi rồi rút về ngay.

Câu “ú ớ” trong cổ họng Nghĩa chưa kịp phát ra thì Tuyết đã ở phía bên trong cánh cổng rồi. Cô quay đầu chạy một mạch vào bên trong nhà, cổng còn không kịp khóa để lại Nghĩa ngẩn ngơ đứng dưới ngọn đèn điện đường.

Ở cách chỗ Nghĩa đứng chỉ khoảng 50 mét, có một chiếc xe Dylan nổ máy phóng vụt đi với tốc độ rất cao.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Thông tin truyện
Tên truyện Mùa nước nổi
Tác giả Cu Zũng
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 12/09/2019 12:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cu Zũng

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân