Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 » Phần 48

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 48

Về đến phủ đệ của mình, Tống Thanh Thư không còn hứng thú trêu chọc Điền phu nhân đang ở gần đó, hắn trở lại trong gian phòng ngủ bắt đầu tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp, mãi cho đến khi sắc trời sáng choang…

Mới vừa bước chân ra ngoài sân, thì ngạc nhiên thấy Điền phu nhân đang dìu Điền Quy Nông ở trong đình viện chậm rãi tản bộ…

– Quy Nông, từ từ đi, huynh cẩn thận một chút.

Điền phu nhân cẩn thận nắm tay Điền Quy Nông, dẫn dắt hắn chậm rãi di chuyển từng bước chân.

Thấy nàng một bộ dáng dấp thê tử săn sóc cho phu quân, Tống Thanh Thư trong lòng đột nhiên thoáng hiện chut ít hối hận.

– Tống huynh đệ, đã lâu không gặp…

Vào lúc này Điền Quy Nông nhìn thấy hắn, ôm quyền vấn an, một bên Điền phu nhân ánh mắt trở nên hơi lấp lóe, vội vã cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.

– Điền huynh thương thế đã khôi phục khả quan, có thể không bao lâu nữa, liền có thể sinh long hoạt hổ.

Tống Thanh Thư nói.

Điền Quy Nông cười khổ:

– Tống huynh đệ cũng rõ ràng tình huống sức khỏe của ta, làm cái gì mà có thể… sinh long hoạt hổ, nội việc có thể khôi phục lại được võ công, thì đã tạ ơn trời đất rồi.

– Có phu nhân thê tử tri kỷ chăm sóc như vậy, Điền huynh còn có ngại gì nữa chứ…

Tống Thanh Thư nhìn Điền phu nhân cười nói.

Điền phu nhân trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu coi như đáp lại.

– Tiểu đệ đã dặn dò hạ nhân mua nhiều dược liệu cất giữ ở trong phủ, hy vọng có thể giúp Điền huynh điều dưỡng thân thể.

Tống Thanh Thư nói.

– Sắp tới đây tiểu đệ phải rời khỏi kinh một chuyến, hai người có nhu cầu gì, tẩu tử cứ việc dặn dò hạ nhân trong phủ thì bọn họ sẽ làm…

– Tống công tử đi thời gian bao lâu vậy?

Điền phu nhân theo bản năng hỏi, hỏi xong thì có tật giật mình, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt Điền Quy Nông, thấy hắn không có chút nào vẻ hoài nghi, mới tiếp tục nói.

– Đa tạ Tống công tử chăm sóc, chúng ta không biết báo đáp như thế nào đây…

Tống Thanh Thư thấy Điền Quy Nông lỗ tai giật giật, vội vã cất cao giọng nói.

– Tẩu tử hà tất khách sáo, Điền huynh đã đáp ứng với tiểu đệ ngày sau gia nhập Niêm Can Xử, Điền huynh có chí khí lớn như vậy, tiểu đệ lúc này phải lấy thượng tân chi lễ đãi, huống chi, chúng ta còn là huynh đệ.

Nghe được lời hắn, Điền phu nhân tức giận trừng mắt một chút, trong lòng oán thầm: “Nếu như Quy Nông biết ngươi đã cày cấy trên thân của ta làm chuyện đó, thì không biết hắn có thể xem ngươi là huynh đệ hay không?”

Điền Quy Nông đương nhiên không biết đến chuyện này, bây giờ hắn đang chán nản như vậy, mà lại được Tống Thanh Thư đãi lễ ngộ như thế, trong lòng hắn cũng có chút ấm áp.

Nhìn theo thân ảnh Tống Thanh Thư biến mất ở ngoài cổng, Điền Quy Nông thở dài:

– Phu nhân… ta bây giờ một kẻ tàn phế, lại được Tống Thanh Thư lễ ngộ như thế, e rằng là có liên quan đến phu nhân a.

Điền phu nhân trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói:

– Huynh nói mê sảng cái gì vậy, Tống huynh đệ chẳng qua là thưởng thức bản lĩnh của huynh, nên hy vọng một ngày nào đó huynh có thể giúp hắn một tay, chứ muội thì có quan hệ gì.

Nhìn dung nhan xinh đẹp của thê tử, Điền Quy Nông lắc đầu:

– Tống Thanh Thư tài trí gấp mười lần so với ta, võ công quyền thế càng là gấp trăm lần, ta có bản lĩnh gì mà có thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn? Phu nhân, tâm địa thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, theo ta thấy, chỉ sợ là hắn đã vừa ý với phu nhân.

Điền phu nhân trong lòng căng thẳng tới cực điểm, cho rằng là phu quân của mình đã nhìn ra gì đó, chột dạ nói:

– Không thể nào, muội thấy Tống huynh đệ rõ ràng là chính nhân quân tử…

Nói tới chỗ này, Điền phu nhân dừng một chút, mới tiếp tục nói.

– Lại nói, hắn là trọng thần triều đình, sao có thể lọt nổi vào mắt xanh nhân gia tàn hoa bại liễu chứ… Ai, hay là nhìn hắn nhìn tới Điền Thanh Văn?

Điền Quy Nông lại lắc đầu, nói:

– Thanh Văn tuy rằng cũng như là mỹ nhân, nhưng làm sao sánh được với phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy. Trước đây ở trong Thịnh Kinh thành, bao nhiêu quan to quý nhân nhìn thấy phu nhân, không phải là nhìn chằm chằm không chớp mắt sao?

Điền phu nhân giả bộ cả giận nói:

– Nhân gia thấy Tống huynh đệ hảo tâm chăm sóc chúng ta, phu quân lại lấy lòng tiểu nhân so bì với quân tử.

– Phu nhân… đừng nóng giận.

Điền Quy Nông ngượng ngùng nói.

– Cái này gọi là có tâm phòng bị người, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện xấu gì, phu nhân quá mức xinh đẹp, ta bây giờ thì không có quyền không có thế, hộ vệ không được phu nhân. Hắn nếu như đối với phu nhân hữu tâm, đương nhiên sẽ lo cho phu nhân chu toàn…

– Càng nói càng thái quá!

Điền phu nhân gắt gỏng, chặn lại nói.

– Người ta không mơ ước đến thê tử của huynh, còn huynh thì nói thêm vào là sao?

– Trước đây thì ta đương nhiên sẽ không có ý như vậy, có điều hiện tại ta đã bị…

Điền Quy Nông trong giọng nói mang theo vô tận thương cảm.

– Quy Nông, không nên nghĩ đến chuyện kia, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh.

Điền phu nhân nắm chặt hắn tay an ủi.

Điền Quy Nông không tỏ rõ ý gật gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Nhìn tấm bảng của Tử Tước phủ, Tống Thanh Thư có chút thất thần, buổi tối có thể dựa vào khinh công lén lút ẩn vào để thâu hương thiết ngọc, ban ngày thì hắn không dám lỗ mãng, sau khi thông báo qua đi, Tống Thanh Thư mới đi vào.

Đêm qua ác chiến một trận, hôm nay gặp lại, Song Nhi thần thái có chút mệt mỏi, Tống Thanh Thư cùng với nàng hàn huyên một lúc, liền theo ước định, cùng nàng cùng đi ra ngoài thành đến trước mộ phần Tiểu Bảo bái tế.

– Tống đại ca xin chờ một chút, để muội phái người chuẩn bị một chút hương nến vàng mã.

Ở trước mộ phần hỏa táng bảo đồ cho Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư mục đích chủ yếu nhất vẫn là muốn làm nhạt đi hình ảnh của Vi Tiểu Bảo ở trong lòng Song Nhi.

Tấm bảo đồ kho báu thêu ở trên cái yếm của Song Nhi, đó là đồ vật mà Song Nhi thương mặc trên người, nên khó tránh khỏi thấy vật nhớ người, thì cái bóng của Vi Tiểu Bảo vẫn cứ tồn tại. Một khi thiêu hủy, tháng ngày trải qua, Song Nhi sẽ dần dần quên mất Vi Tiểu Bảo, dù sao thời gian mới là liều thuốc xóa bỏ nỗi đau thống khổ.

– Tống đại ca, muội không đi được, lần trước đại ca cứu muội cùng Song Nhi, muội còn chưa báo đáp cho đại ca, hôm nay muội ở trong nhà tự mình làm mấy món thức ăn và chuẩn bị rượu ngon, chờ các người trở về, khoản đãi Tống đại ca một phen.

Một bên Phương Di đứng dậy nói.

Tống Thanh Thư nhìn thấy Phương Di vẫn như lần đầu gặp gỡ nhu mị kiều diễm, nhưng lúc thấy nét mặt nàng không vui cũng không buồn, trong lòng thầm kêu kỳ quái: “Nữ nhân này, khuôn mặt không có dáng vẻ một chút nào ưu phiền là phu quân của mình chết cả…”

Dọc trên đường đi, Tống Thanh Thư không nhịn được tới gần Song Nhi hỏi:

– Thiếu phu nhân, Phương Di phu nhân tại sao lại không đi cùng bái tế Vi Tiểu Bảo vậy?

Hắn tuy rằng cảm thấy nếu có Phương Di đi cùng thì lúc thiêu đốt bảo đồ cũng có chút vướng chân vướng tay, nhưng khi nàng không đi, càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Song Nhi thì lo lắng bị người nhìn thấy, nên đi cách xa với Tống Thanh Thư, hiện Đào Hồng, Liễu Lục hai nha hoàn lại không ở bên cạnh mình, mà là cố tình đi chậm tuốt ở phía sau, đành hồi đáp:

– Phương tỷ trong lòng luôn luôn xem thường Tiểu Bảo… Nàng là hiệp nữ xuất thân trong chốn danh gia giang hồ, dáng người xinh đẹp, đương nhiên không lọt vào mắt với Tiểu Bảo vốn là xuất thân lưu manh hèn mọn. Ngày trước là bị tình thế ép buộc, nên mới thất thân với Tiểu Bảo, nhưng trong lòng nàng xưa nay không xem qua Tiểu Bảo là phu quân của mình. Nhìn vẻ mặt của nàng, hôm nay sau khi mời tiệc Tống đại ca qua đi, có thể sẽ rời khỏi Tử Tước phủ… nàng vẫn chưa thể cảm nhận đầy đủ được ưu điểm của Tiểu Bảo, vì thế nếu lựa chọn rời đi, muội cũng sẽ không trách nàng.

– Thiếu phu nhân quả thật là tâm địa thiện lương.

– Chứ muội nào có tư cách gì để mà trách cứ nàng đây.

Song Nhi thở dài.

– Thiếu phu nhân, có lẽ hành động của tại hạ đối với thiếu phu nhân đã sai rồi.

Tống Thanh Thư thấy nàng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Vi Tiểu Bảo, nên vội vã khuyên lơn.

– Tống đại ca… chưa từng có ép buộc muội cái gì cả, tất cả những chuyện xảy ra là chính muội cam tâm tình nguyện, không phải là Tông đại ca sai đâu.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Nhìn trước mắt phần mộ, Song Nhi mỉm cười, duỗi ra tay nhỏ, vuốt lên mộ bia từng chữ một, tự lẩm bẩm.

– Tiểu Bảo, cho ta xin lỗi…

Tống Thanh Thư đứng thẳng ở sau lưng Song Nhi, âm thầm nói: “Vi huynh đệ, ngươi và ta kỳ thực là không có cùng chung trên một con đường, nếu như không có chuyện lần trước, chúng ta chung quy vẫn là sẽ trở thành kẻ địch, do đó ta vẫn không hối hận đã làm giết ngươi. Ta sẽ thay ngươi nhất định chăm sóc thật tốt cho Song Nhi, còn ngươi và công chúa kiến Ninh ở phía dưới suối vàng, không biết khi còn sống ân oán lúc này đã đã mở lòng ra…”

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

– Tiểu Bảo, ngươi khi còn sống vẫn luôn tìm kiếm bí mật Tứ Thập Nhị Chương Kinh, bây giờ long mạch Đại Thanh và bảo tàng ta đã bù đắp hoàn thành xong, ta sẽ thiêu đốt cái yếm mang bảo đồ này gửi xuống cho ngươi, ngươi xem một chút đi…

Nhen lửa hương nến, hóa vàng mã xong, Song Nhi từ trong cái bọc lấy ra cái yếm đã chuẩn bị trước đó, đang chuẩn bị đưa tới trong chậu lửa, nhưng lại trở nên chần chừ…

– Thiếu phu nhân làm sao vậy?

Nhìn động tác của nàng, Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề.

– Nhìn cái yếm này, muội lại nghĩ đến Tiểu Bảo… nếu như thiêu đốt, muội có chút không nỡ.

Song Nhi ngập ngừng một lúc, rồi nói ra.

– Nếu không nỡ, vậy thì đừng đốt đi, cứ giữ lại làm tưởng niệm.

Tống Thanh Thư tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cũng không ép nàng cầm cái yếm thiêu hủy.

– Người cũng đi rồi, giữ lại cũng đâu còn có tác dụng gì đâu.

Song Nhi suy tư một lúc, cuối cùng vẫn là thở dài, tiện tay cầm cái yếm ném vào trong chậu lửa…

Nhìn cái yến từ từ trở thành tro tàn, Song Nhi buồn bã:

– Tiểu Bảo, không biết ngươi thấy cái yếm này, thì cao hứng hay là bi thương đây…

– Vi huynh đệ, ngươi vừa chết, những kẻ mà trước đây ngươi đã từng đắc tội đều nhô ra bắt nạt thiếu phu nhân, ta bị bức ép bất đắc dĩ mới ra tay, nên mới gần gũi Song Nhi… sự tình nói rất dài dòng, ta nhất định sẽ thay thế ngươi chăm sóc thật tốt thiếu phu nhân, nếu ngươi có oán khí, thì hãy trút hết lên người của ta, không nên trách cứ thiếu phu nhân.

Tống Thanh Thư quay về mộ bia bái một cái.

– Tống đại ca đứng đây nói những chuyện kia làm cái gì vậy…

Song Nhi có chút tức giận, nhìn mộ bia, sắc mặt lúc hồng lúc trắng, cuối cùng nói.

– Tiểu Bảo, ta có lỗi với ngươi. Ta đã cùng với Tống đại ca… Được rồi, có điều Tống đại ca là chính nhân quân tử, ngươi tuyệt đối không nên trách hắn, muốn trách thì cứ trách ta là một nữ nhân dâm loạn đi.

– Thiếu phu nhân… đừng nói mình như thế.

Tống Thanh Thư đem Song Nhi ôm đến trong lòng, nói.

Song Nhi lập tức giãy giụa thoát ra cánh tay của hắn, nhìn mộ bia nói:

– Tiểu Bảo, sau một thời gian nữa, ta sẽ đến gặp ngươi.

Tống Thanh Thư cảm thấy câu nói này có chút quái lạ, nhưng trong lúc này lại suy nghĩ không rõ lắm là quái chỗ nào, thì Song Nhi đã xoay người nói:

– Tống đại ca, chúng ta về thôi…

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Trở lại Tử Tước phủ, Phương Di quả nhiên đã chuẩn bị kỹ càng một bàn rượu và thức ăn, tuy rằng cũng không tính quá nhiều, thế nhưng bày biện rất là tinh xảo đẹp mắt.

Tống Thanh Thư vào chỗ ngồi, Phương Di rót đầy một chén rượu, đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư:

– Tống đại ca, chén rượu đầu tiên này là tiểu muội cảm ơn đại ca những ngày gần đây đã chăm sóc đối với Song Nhi.

– Phương phu nhân đừng khách sáo, đây là việc nên làm mà…

Tiếp nhận chén rượu, hắn không cẩn thận chạm vào da thịt trên tay nàng, cảm thấy trơn mềm cực kỳ, Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, liền vội vàng uống sạch để che giấu trong lòng lúng túng.

Phương Di một đầu đen nhánh tóc mây cao cao vén lên, lộ ra một đoạn cái cổ thon dài trắng ngọc, một thân y phục tuyết trắng phiêu nhu, lụa mỏng đem hai bầu vú nhô cao đứng thẳng hiển lộ như ẩn như hiện dưới cái yếm hồng nhạt, bờ eo nhỏ nhắn, phối hợp bên dưới đường cong cái mông tròn nở nang với đôi chân thon dài đẹp đẽ, đặc hợp thành vóc dáng thân thể yêu kiều hoa mỹ tư thái, mà làn lụa váy trắng mỏng kia giấu không được cái cái tiểu nội khố màu hồng nho nhỏ bên trong, đường viền tiểu nội khố ôm lấy hai mảnh mông thịt hoàn mỹ làm cho người khó có thể tin, mé trước hạ thể làn tơ nhỏ hẹp ôm chặt lấy làm gò mu nhô lên như đột phong nổi cao, linh lung lồi lõm làn da trong trắng lộ hồng băng cơ ngọc khiết, ngọc thể rung động, tản mát ra hương vị không phải là một nữ nhân xử nữ trẻ trung kiều nộn, mà là hương thơm thành thục, khiến cho lòng người dễ dàng có một ý nghĩ kỳ quái.

Nhìn Phương Di mặc bộ y phục trắng mỏng có cũng như không, mà chẳng hề e thẹn, Tống Thanh Thư âm thầm tặc lưỡi, chẳng trách nàng luôn luôn lừa bịp được Vi Tiểu Bảo, vóc dáng sắc đẹp của Phương Di chính là hắn đã nhìn quen mỹ nhân mà cũng có chút nắm giữ không được, càng không nói đến lúc trước Vi Tiểu Bảo là một kẻ háo sắc vô cùng…

Một chén rượu ngon vào bụng, Phương Di trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, tiếp tục bưng bầu rượu rót ra cho Tống Thanh Thư một chén.

– Chén rượu thứ hai này là cảm ơn đại ca lần trước có ân cứu mạng.

– Phương phu nhân, chén rượu này tại hạ thật không tiện uống, nhắc tới việc này tại hạ thực sự là thẹn, vừa rồi tại hạ vốn nghĩ đến Thuận Thiên phủ cứu phu nhân, nhưng biết được phu nhân đã được người của Mộc Vương Phủ cứu ra ngoài trước.

Tống Thanh Thư có chút lúng túng nói.

– Nếu không có Tống đại ca đêm đó ngăn cả, thì muội đã rơi vào trong tay của Đông Ngạc Luân Đại khốn khiếp kia rồi, kết cục sợ rằng thê thảm cực kỳ, Tống đại ca chén rượu này hoàn toàn có thể uống.

Thấy Tống Thanh Thư còn có ý từ chối, Phương Di nhìn Song Nhi cười nói.

– Song muội, lên tiếng giúp tỷ đi chứ?

– Tống đại ca, cũng đừng chối từ, Phương tỷ tay bưng rượu cũng tê rồi.

Song Nhi cũng ở một bên nói giúp vào.

– Thôi được rồi.

Tống Thanh Thư cầm chén rượu, lại uống một hơi cạn sạch.

– Còn chén thứ ba…

Nhìn Phương Di lại bắt đầu rót rượu, Tống Thanh Thư biến sắc nói:

– Làm sao lại còn có chén thứ ba?

Tống Thanh Thư cũng không phải sợ uống rượu nhiều, nhưng hắn sợ nếu bị lâm vào cảm giác say, thì biết đâu sẽ có hành vi phóng đãng câu dẫn luôn cả Phương Di, đó cũng là điều không phải là không có…

Tống Thanh Thư bây giờ cùng Song Nhi đang trong thời kỳ quyến luyến không rời, nên hắn không muốn sinh thêm thị phi. Có điều Phương Di nhưng không hề từ bỏ ý tứ, nở nụ cười:

– Tống đại ca trước nghe muội nói qua, rồi quyết định có uống hay không, cũng chẳng muộn a.

Phương Di nhẹ nhàng một câu nói, âm thanh nũng nịu ngọt ngào, Tống Thanh Thư nghe tới trong lòng rung động, thầm nghĩ: “Cảnh tượng này, sao giống như là Phan Kim Liên câu dẫn Võ Tòng quá vậy, tạm thời cứ xem nàng giở ra chiêu trò gì.”

Liền cười nói:

– Tại hạ rửa tai lắng nghe.

– Sau khi Tiểu Bảo mất đi, Đông gia tới cửa đến bắt nạt, bằng hững ngày xưa của Tiểu Bảo thì thờ ơ lạnh nhạt, trong kinh thành chỉ có một mình Tống đại ca dám đưa tay ra cứu viện, muội trong lòng vừa cảm kích lại kính nể, nếu được thiên hạ xưng tụng anh hùng hào kiệt, không phải Tống đại ca thì không còn ai khác… Tống đại ca cảm thấy chén rượu này nên uống hay là không nên uống…

– Há… Phương phu nhân đã gọi tại hạ là anh hùng hào kiệt, thì tại hạ há có thể lẩn tránh, chén rượu này ta uống.

Tống Thanh cười to, nhận lấy chén rượu thứ ba cũng uống một hơi cạn sạch.

Phương Di mỉm cười, lại rót ra một chén, Tống Thanh Thư giật mình:

– Còn uống nữa sao?

– Chén rượu này không phải là cho Tống đại ca.

Phương Di lắc đầu, mà là đưa tới trước mặt Song Nhi.

– Song muội, trong khoảng thời gian vừa qua, Phương tỷ nhận được sự chăm sóc của muội, chén rượu này là tỷ tạ muội…

– Phương tỷ, chúng ta đều là người một nhà, nói chi những lời quá khách sáo này.

Song Nhi ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng tay vẫn nhận chén rượu uống một hơi.

– Chén thứ hai này… là tỷ hướng về Song muội chào từ biệt.

Phương Di lại châm đầy chén rượu trước mặt Song Nhi.

Song Nhi biến sắc, có điều rất nhanh khôi phục, nàng thở dài một hơi:

– Phương tỷ, tâm tư của tỷ thì muội hiểu rõ ràng, nếu Tiểu Bảo đã qua đời, quả thật Phương tỷ ở lại chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì… Được rồi, chúng ta mãi mãi cũng là tỷ muội tốt.

Nhìn trước mắt hai nữ nhân uống rượu, trên khuôn mặt người nào cũng bốc lên đỏ ửng, một người đều dáng dấp yêu kiều hơn hoa, Tống Thanh Thư trong đầu liền ảo tưởng lúc lột trần truồng hai nàng ra, cùng bắt quỳ gối vểnh mông lên hiển lộ ra hai cái âm hộ một lúc thì hắn sẽ sung sướng đến cỡ nào, rồi thầm nghĩ: “Muốn vĩnh viễn làm tỷ muội tốt, thì ta sẽ chịu khó thêm khổ cực cày cấy một lượt cũng được, ta thích cái câu tỷ muội tốt này…”

– Phương phu nhân… đây là rượu gì, mà tại hạ cảm thấy kình lực rất lớn.

Tống Thanh Thư cảm thấy trong dạ dày hò hét loạn lên, uống rượu của Phương Di đưa cho, rất nhanh trong bụng liền bay lên một luồng ấm áp kỳ lạ, vì lẽ đó Tống Thanh Thư tò mò, với tửu lượng của hắn mà uống vào có thể sản sinh phản ứng nhanh như vậy cũng là rất hiếm thấy.

Vậy mà Phương Di nghe hăn hỏi qua, thì sắc mặt trắng nhợt, lẩm bẩm nói:

– Tống đại ca, Song Nhi, xin lỗi…

Tống Thanh Thư thấy buồn cười, có cái gì mà xin lỗi chứ, đột nhiên hắn tỉnh ngộ lại, hoàn toàn biến sắc:

– Rượu này có độc?

Song Nhi nghe qua cũng liền hoa dung thất sắc.

Chính vào lúc này, sau tấm bình phong truyền đến một tràng cười ngân vang như tiếng chuông bạc:

– Tống đại nhân không cần lo lắng, trong rượu này chỉ là thải bổ thêm Báo Thai Dịch Cân Hoàn mà thôi.

Tống Thanh Thư nhướng mày, thân hình liền biến mất từ ngay ở chỗ ngồi, lúc mọi người nhìn thấy rõ, thì hai ngón tay của hắn đang bấm yết hầu của một nữ nhân kéo ra khỏi tấm bình phong.

– Lâu ngày không gặp, Tống đại nhân võ công vẫn là kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy.

Mỹ nhân âm thầm hoảng sợ, không ngờ mình vừa đối mặt liền bị đối phương khống chế.

– Đối phó với cao thủ như Giáo Chủ phu nhân như vậy, đương nhiên cũng phải dùng toàn lực sử dụng chiêu sư tử vồ thỏ mới nắm được tiên cơ, tại hạ không dám, đành phải thất lễ.

Nữ nhân trước mắt chính là Thần Long Giáo Chủ phu nhân Tô Thuyên.

– Tống đại nhân dám vận công, chẳng lẽ không sợ độc khí công tâm sao, làm tăng nhanh thời gian tử vong?

Tô Thuyên cười duyên nói, nhưng trong lòng nàng âm thầm hối hận, lần này quả là bất cẩn, lẽ ra nên mang vài cao thủ của Thần Long giáo cùng lúc đến đây.

– Sợ… đương nhiên là tại hạ sợ.

Tống Thanh Thư dán sát vào thân thể Tô Thuyên lồi lõm đầy hứng thú, Tô Thuyên mặc một bộ y phục trên áo, dưới váy, ở giữa khe rãnh trước ngực có thể thấy được hình dáng đôi bầu vú, rãnh sâu mơ hồ hấp dẫn làm cho người ta vô hạn hà tư, bộ ngực căng mọng nảy nở kia như muốn lột ra cái yếm che mà vọt ra ngoài, Tống Thanh Thư cúi đầu xem xét, lập tức con mắt không cách nào di động mảy may, đó là một loại diễm lệ câu hồn nhiếp phách, nhất là dáng dấp phong tình của Tô Thuyên thành thục đến cực điểm mê người, có thể dễ dàng câu dẫn ra nam nhân nguyên thủy nhất dục vọng, một thân da thịt tuyết trắng giống như chưa từng trải qua ánh mặt trời tẩy lễ, cái mông đầy đặn tại trong cái váy lộ ra kinh người đường cong, đủ để cho bất luận cái gì nam nhân khó có thể tự giữ, nhất là khóe miệng hơi cong lại mang theo một loại chí mạng hấp dẫn, phối hợp thân hình uyển chuyển linh lung, chỉ cần là nam nhân bình thường thì sẽ cao hứng đem nàng ôm vào trong ngực, đưa lên trên giường tầm hoan, xúc động dùng vô tận tình cảm mãnh liệt để va chạm chà đạp trên thân thể của nàng.

Bỏ qua tất cả những khêu gợi chí mạng của Hồng phu nhân, Tống Thanh Thư ở bên tai nàng nói.

– Chỉ là tại hạ biết Phương phu nhân cho dù hạ độc, cũng sẽ không nhẫn tâm dùng độc thủ để cho tại hạ phải chết ngay tức khắc vì độc dược, nếu chưa chết ngay, thì sợ cái gì chứ?

Tống Thanh Thư trong lòng rất lo lắng, nhưng lúc này vẫn nói nhẹ như mây gió, chẳng qua là hắn biết trước phải một năm sau thì độc dược mới phát tác.

Đôi mắt đẹp của Tô Thuyên nổi lên kỳ dị, nàng nghĩ thầm trong chốn giang hồ bao nhiêu hảo hán, nghe được tên tuổi Báo Thai Dịch Cân Hoàn liền đã sợ vỡ mật, còn Tống Thanh Thư khi biết rõ trúng độc, mà hắn lại có thể ung dung như vậy.

– Tống đại ca, Song Nhi, xin lỗi… Tiểu quận chúa cùng ta bên trong thân trung phải chi độc Báo Thai Dịch Cân Hoàn, nên đành phải nghe nghe theo chỉ thị của Giáo Chủ phu nhân.

Phương Di lã chã có chút nghẹn ngào nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 24/12/2019 03:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân