Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau » Phần 18

Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 18

Có lẽ từ nãy đến giờ chị khóc nhiều lắm. Anh Cường đến cạnh tôi xốc tôi lên xe cùng cu Th. Chị cũng vội vã leo lên cùng anh Cường. Đặt tôi ngồi dựa vào thành xe, chị cùng anh Cường lấy gạc lau máu trên mặt, trên cổ tôi. Phía sàn xe cu Th nằm im bất động, 2 chị y tá sơ cứu cho anh em tôi khi nãy đang chụp bình thở oxy vào mũi cu Th. Nhìn cu Th thoi thóp nước mắt tôi tự nhiên trào ra. Đau lắm, nhưng đau hơn cả là em tôi. Tay gãy, chân lủng liểng. Người Th giật lên từng hồi. Bỗng lòng tôi trào lên nỗi căm hận. Rồi đây sẽ thế nào? Người ta phá tôi và chị chưa đủ hay sao, em tôi có tội tình gì? Giằng tay chị ra tôi gục xuống đầu gối khóc nức nở.

– Thôi bình tĩnh đi em. Anh chị giữ cậu này lại. – Chị y tá an ủi tôi rồi nhắc chị và anh Cường.

Căm hận tên M và thương xót cho em tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được gì ngoài chuyện đó, kể cả chuyện giữa tôi và chị. Chị ôm đầu tôi và òa khóc theo.

– Khóc bây giờ giải quyết được gì. Tất cả phải bình tĩnh. – Chị y tá lại nhắc nhở.

Anh Cường vỗ nhẹ vào vai tôi nói nhỏ:

– Thôi T em. Giờ phải bình tĩnh. Bây giờ đưa điện thoại cho anh để anh gọi về nhà cho bố mẹ em. Chuyện này không thể giấu được. Phương cũng phải thật bình tĩnh nghe chưa. T, đưa điện thoại cho anh.

Vẫn gục mặt xuống đầu gối tôi lục túi quần lấy điện thoại nhưng không thấy. Như hiểu sự việc, anh Cường quay sang hỏi chị:

– Phương có số nhà T không.

– Có… đây ạ. – Chị vẫn sụt sịt.

Tìm trong danh bạ số nhà tôi anh Cường bấm gọi:

– Alo. Alo. Cô có phải là mẹ của T không ạ?

– …

– Giờ cô lên Viện 3 luôn cô nhé.

– …

– T bị ngã cô ạ.

– …

– Em chỉ bị xây xước một chút thôi nhưng bệnh viện yêu cầu phải có người nhà làm thủ tục mới được. Cô thu xếp lên luôn cô nhé.

– …

– Lên cô cứ gọi vào số của Phương, cháu sẽ chỉ phòng cho cô.

– …

– Vâng, cháu chào cô.

Gọi cho mẹ tôi xong anh Cường gọi về nhà cho bố mẹ chị luôn.

– Con Cường đây.

– …

– Con nghĩ bố mẹ phải lên thôi. Vì bố mẹ T chắc cũng sẽ lên luôn trong đêm nay.

– …

– Như này là chuyện to rồi. Theo con thì bố mẹ nên lên luôn bây giờ gặp cô chú ấy xem thế nào.

– …

– Không, bố mẹ đi hoặc bảo bác nào đó đưa bố mẹ đi. Bố mẹ không được cho cậu M đi. Chuyện có liên quan đến cậu M nhà mình.

– …

– Vâng ạ. Lên bố mẹ cứ điện cho con.

Rồi anh nói với người tài xế cho xe lên thẳng Viện 103. Xe vừa lên đến nơi mọi người liền chuyển Th vào phòng cấp cứu. Tôi đứng ngoài cùng mọi người. Một lát sau thì cậu mợ tôi đến. Đến gần chỗ tôi cậu tôi hỏi:

– Ngã ở đâu, làm thủ tục ở phòng nào? Bố mẹ mày chắc một lúc nữa mới lên đến nơi. Làm thủ tục ở đâu để cậu đứng ra làm.

Mợ tôi thì nhìn tôi xót xa. Tôi ấp úng nói với cậu về tình hình của Th.

– Thế này thì chết rồi. Thi đến nơi rồi mà còn thế này thì… Thế vào cấp cứu lâu chưa…

Anh Cường kéo cậu tôi ra một chỗ, rút thuốc mời cậu tôi rồi nói:

– T nó cũng đang mệt, giờ chú cứ bình tĩnh. Chuyện là như này…

Nghe anh Cường kể lại mọi chuyện xong, cậu tôi quay sang nhìn chị rồi nhìn tôi. Chị cúi gằm mặt, mắt chị đỏ hoe. Cán bộ bệnh viện ra nhắc nhở người nhà trật tự và ngồi vào ghế chờ đợi. Tôi cùng mọi người cùng ngồi xuống ghế. 20 phút sau bố tôi, mẹ tôi, chú tôi và ông nội tôi lên đến nơi. Mẹ tôi hơ ầm ĩ, đến cạnh tôi mẹ tôi thấm máu, xem tay chân tôi. Bố tôi nói chuyện gì đó với cậu tôi rồi ngồi im bần thần. Ông nội tôi biết cu Th đang phải cấp cứu cũng run rẩy. 87 tuổi, ông móm mém chẳng nói gì mà chỉ thở dài đi đi lại lại. Đã yếu lắm rồi nhưng có lẽ vì thương cháu mà ông lên đây. Nhìn ông, nhìn bố mẹ, cậu mợ, chú thím lặn lội đêm tối khổ sở vì mình tôi không dám nói gì. Chị cũng vậy, chị ngồi im, lảng tránh cái nhìn của mọi người. Giờ biết làm được gì, mọi chuyện là tại tôi. Nghĩ đến việc thi đại học của cu Th, nghĩ đến tương lai của em tôi tôi lại thấy cay đắng. Đúng, lỗi tại tôi. Tất cả là vì tôi.

Mệt mỏi và đau đớn tôi ngồi giữa mẹ và chị. Nghĩ lại những gì xảy ra buổi tối sau khi từ nhà chị ra rồi nghĩ đến cu Th tôi lại rùng mình. Cứ nhắm mắt vào hình ảnh cu Th vẫy vùng một mình dưới máng nước lại hiện về làm tôi bàng hoàng. Nghĩ đến những cú đá, những cú thụi liên tục lên cu Th người tôi lại rung lên bần bật. Bên cạnh mẹ vẫn sốt ruột thấp thỏm ngóng tin tức từ phòng cấp cứu. Thi thoảng quay sang tôi mẹ nâng cánh tay rơm rớm máu của tôi lên rồi xuýt xoa đầy xót xa. Thương con mẹ chửi thằng nào đã hại tôi và cu Th. Lúc không kiềm chế được mẹ quay sang nói với bố tôi:

– Anh phải cho chúng nó vào tù hết. Lũ khốn nạn.

Bố tôi vẫn im lặng nhìn vào bức tường đối diện với vẻ mặt trầm tư. Tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì!

Ngay từ khi 2 anh em tôi còn học trung học cơ sở bố mẹ đã luôn nói rằng: Hai anh em cố gắng học để ít nhất có một trong hai anh em thi đỗ vào ngành công an. Nhưng đến khi tốt nghiệp phổ thông trung học phần vì tính tôi rất thích công nghệ phần vì tôi thích sự thỏa mái nên tôi đăng ký và thi đỗ vào một trường ĐH không nằm trong khối lực lượng, rồi đến năm 2003 khi seagames 22 tổ chức tại Việt Nam (khi đó tôi đã học năm thứ 2 ĐH) tôi lại từ chối cơ hội theo nghiệp bố tôi khi bố mẹ nói tôi cân nhắc việc bỏ học để đi công an nghĩa vụ phục vụ seagames rồi sau đó đi học và chuyển sang chuyên nghiệp thì với bố mẹ tôi có lẽ cơ hội để tôi theo nghiệp bố như vậy là đã khép lại vì bố mẹ tôi cũng không bao giờ bắt ép con cái. Vì vậy cu Th gần như đã được mặc định là người sẽ theo nghề của bố. Hơn nữa từ lâu cu Th vẫn nói với mẹ tôi rằng bản thân nó rất thích nghề Công An và sẽ cố gắng để thi đỗ Đại Học CSND, nên bố mẹ tôi lại càng hy vọng ở Th hơn.

Vậy mà giờ đây… chỉ sau một buổi tối mọi việc đã đi ngược lại với những dự định và kỳ vọng của bố mẹ tôi, không những vậy lúc này tính mạng của cu Th cũng còn chưa biết thế nào. Càng nghĩ tôi càng thấy có lỗi và thương bố mẹ nhiều hơn. Bố không nói, không sốt ruột, không mắng tôi một lời nào nhưng tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì và lo lắng điều gì. Nhìn sang bên cạnh chị vẫn sụt sịt khe khẽ. Có lẽ chị cũng lo lắng lắm. Có lẽ chị cũng xót xa vì những vết thương trên người tôi lắm nhưng lúc này chị không dám nói gì, chị không dám làm gì để an ủi tôi. Làm gì được khi bên cạnh là bao người trong gia đình tôi. Với chị mọi người vẫn còn vô cùng lạ lẫm và hơn nữa ngay cả khi chưa xảy ra việc buổi tối ngày hôm nay thì trong lòng chị vốn đã ngổn ngang những lo lắng chuyện gia đình tôi sẽ không chấp nhận chị vì chị hơn tuổi tôi, đã vậy giờ đây chính anh trai chị lại là người gây ra những tai họa cho anh em tôi.

Chắc chị khổ tâm lắm. Bình thường một người con gái có thân phận đàng hoàng yêu một người con trai và không có điều gì đi ngược lại với lối mòn suy nghĩ của xã hội thì khi đến nhà bạn trai cũng ngượng ngùng và e thẹn lắm rồi vậy mà giờ đây chị phải gặp gia đình bạn trai trong hoàn cảnh như thế này… Nghĩ lại khi trên xe cấp cứu từ quê chị lên viện, có lúc vì bị kích động quá tôi đã rằng tay chị vứt ra khỏi người tôi khi chị đang ôm cánh tay tôi khóc rưng rức. Có lẽ lúc đó chị buồn lắm. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương chị vô cùng. Nhìn chị khổ quá tôi muốn quay sang nói với chị vài câu nhưng rồi lại thôi.

1 tiếng 30 phút trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì từ phòng cấp cứu. Bố tôi có lẽ cũng không còn bình tĩnh được nữa. Quay sang xin cậu tôi điếu thuốc rồi bố tôi châm và rít. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố tôi hút thuốc. Ở nhà mẹ tôi vẫn thường lấy gương bố tôi để căn dặn anh em tôi từ khi 2 anh em thoát khỏi vòng tay mẹ và ra khỏi trường làng rằng: “Bao nhiêu năm làm án dù có những lúc rất căng thẳng nhưng chưa một lần bố mày ngậm vào lọc thuốc. Vì vậy 2 thằng cũng đừng có dính vào làm gì. Dính vào rồi vừa phí tiền mà lại hại người”. Nhưng hôm nay thì… Có lẽ sự việc hôm nay đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bố tôi, và có lẽ cái án này còn căng thẳng hơn tất cả những cái án khác mà bố tôi đã gặp phải.

Hết điếu này đến điếu khác, hút hết 1 điếu bố tôi lại ném xuống nền nhà lấy chân di di rồi lại xin cậu tôi điếu khác châm và rít tiếp. Phía cửa phòng cấp cứu ông nội tôi có lẽ vì lo lắng cho cháu mà không ngồi im được một chỗ, ông vẫn đi đi lại lại từ cửa phòng cấp cứu nơi có cu Th đang ở trong rồi lại đi về phía tôi đang ngồi. Thấy bố tôi hút thuốc ông quay lại nhìn, ông định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt chậm chạp vì tuổi già, chân tay run lẩy bẩy và lưng ông đã còng, ông cứ đi rồi lại quay lại. Thương ông tôi gọi ông khi ông đang tiến về phía tôi:

– Ông ngồi xuống đây.

Ông không nói gì, ông nhìn tôi gật gật rồi lại quay lại cửa phòng cấp cứu để ngóng tin cu Th. Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh bác sĩ đứng ở cửa phòng thông báo:

– Ai là người nhà bệnh nhân Th.

Cả nhà tôi xúm lại cửa phòng. Chiếc xe chở cu Th được đẩy ra. Cu Th vẫn bất tỉnh. Theo chỉ dẫn của bác sĩ cậu mợ, chú thím tôi cùng anh Cường đẩy xe chở cu Th chuyển lên khoa hồi sức. Bố tôi đi cạnh nắm tay cu Th, còn mẹ đi theo phía cuối xe vừa đi mẹ tôi vừa khóc nức nở.

– Con tôi, ôi trời đất ơi con tôi… tổ sư lũ mất dậy. Trời ơi là trời, tổ sư lũ khốn nạn…

Nhìn thấy cu Th nước mắt tôi cũng trào ra. Ông nội tôi cố gắng với theo xe để nhìn cháu nhưng không được. Ông nói tôi và chị đỡ ông lên trên tầng nơi cu Th đang được đưa đến. Ông cố gắng đi nhanh để kịp xe chở cu Th nhưng không được. Vì đường đến khoa hồi sức phải qua mấy con dốc nên đi một đoạn tôi và chị lại để ông ngồi xuống nghỉ. Tranh thủ lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau mắt xong rồi ông lại giục tôi và chị đưa ông lên gặp cu Th luôn. Tôi thương ông, thương bố mẹ, thương em tôi và thương cả chị đến nghẹn đắng cổ họng. Không biết cấp cứu xong em tôi thế nào, tôi sốt ruột lắm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đi thật chậm cùng ông. Có lẽ chị cũng vậy. Chị cũng cuống quíu khi nhìn thấy cu Th. Tôi biết chị khổ tâm lắm. Thi thoảng chị quay sang nhìn thôi thương xót, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.

Tôi và chị dìu ông lên phòng đúng lúc bác sĩ đang dặn dò bố mẹ tôi. Theo lời bác sĩ thì hiện tại cu Th đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi sát sao qua đêm nay. Nếu tiến triển tốt trong ngày mai cu Th sẽ hồi tỉnh dần. Rồi bác sĩ căn dặn chỉ cho một hoặc hai người ở lại trông bệnh nhân, những người còn lại giải tán và chỉ được phép vào thăm theo giờ quy định của bệnh viện. Ông nội tôi ngồi cạnh giường bệnh của cu Th nắn nắn bóp bóp một lúc rồi đứng dậy đi về cùng chú thím tôi. Ngồi lại cùng bố mẹ tôi một lúc thì cậu mợ tôi cũng đứng dậy ra về. Sau khi nghe bác sĩ thông báo kết quả thì mẹ tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Trong khi bố mẹ tôi quay sang chào hỏi và trả lời những lời hỏi thăm sự tình từ người nhà của những bệnh nhân cùng phòng thì tôi và chị ngồi xuống cạnh giường cu Th.

Nhìn lên những vết thương trên người nó tôi xót xa lắm. Em tôi, máu mủ ruột thịt với tôi, hoài bão của nó và cũng là hy vọng của bố mẹ tôi vậy mà vì tôi giờ đây tất cả đã tan thành mây khói. Đau lắm. Quay sang nhìn chị, tôi thấy chị cũng buồn lắm. Chị không nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự bất an và lo lắng trong ánh mắt chị.

Chào hỏi và nói chuyện với mọi người trong phòng xong quay sang tôi mẹ tôi nói:

– Thôi, con về nhà nghỉ đi. Phương đưa em về xóm trọ giúp cô nhé.

– Dạ… – chị vẫn sụt sịt.

– Thôi cháu ạ. Chị em chơi với nhau thì việc cháu mời em về nhà ăn cưới là chuyện bình thường. Chỉ tại cái lũ khốn nạn, cái lũ mất dậy kia thôi. Mai chú sẽ làm việc với công an dưới đó. Giờ cháu đưa em về xóm trọ giúp cô chú, sáng mai chú về làm việc với công an dưới đó chú sẽ qua đón cháu về cùng cho kịp việc của chị cháu. Giờ 2 chị em cứ về đi nhé, ở cổng viện chắc vẫn có Taxi đấy. – Bố tôi an ủi chị.

Chị ngập ngừng định nói gì đó với bố mẹ tôi nhưng rồi lại thôi. Tôi và chị đi ra cửa thì gặp anh Cường cùng bố mẹ chị đi vào. Nhìn thấy tôi và chị bố chị hỏi:

– T có làm sao không?

– Cháu cũng chỉ bị sơ sơ thôi ạ.

– Thế giờ 2 đứa đi đâu đấy?

– Con đưa T về phòng nghỉ. – Chị trả lời bố chị.

– Thôi 2 đứa vào đây một lát đã. Bố mẹ cháu có ở trong phòng không?

– Có ạ. – Tôi trả lời.

Rồi tôi cùng chị, anh Cường và bố mẹ chị vào phòng nơi cu Th đang nằm. Anh Cường chỉ cho bố mẹ chị biết giường bệnh nơi cu Th nằm và bố mẹ tôi ngồi. Tiến lại phía bố mẹ tôi bố chị nói:

– Chào hai bác.

– Bác là… – Mẹ tôi hỏi.

– Chúng tôi là bố mẹ cháu Phương.

Bố tôi đứng dậy đưa tay ra bắt tay bố chị rồi bố tôi nói:

– Hai bác cẩn thận quá. Nhà đang có việc mà lại lặn lội đêm hôm lên tận đây thăm cháu. Việc của cháu nhà em thì thật tình là cũng không ai muốn. Còn giữa các cháu chúng nó thân thiết với nhau thì chuyện mời nhau đến dự đám cưới anh em cũng là điều bình thường thôi bác ạ. Vợ chồng em không trách gì hai bác và cháu Phương đâu. Hai bác lên tận đây làm vợ chồng em ngại quá.

Có lẽ bố tôi không biết rằng ông M và bạn của ông ấy chính là thủ phạm chặn đánh anh em tôi và bố tôi vẫn chỉ nghĩ tôi và Th đi ăn cưới chị gái chị rồi khi đi về thì bị bọn thanh niên chặn đánh vậy thôi. Còn bố chị, nghe bố tôi nói xong bố chị có vẻ áy náy. Bố chị xin phép nói:

– Bác ạ, con dại cái mang. Giờ vợ chồng em không biết phải ăn nói thế nào. Nay lên đây trước là để thăm cháu sau là có lời xin lỗi hai bác, mong hai bác bỏ quá cho các cháu.

– Không, em đã nói rồi. Em không trách hai bác và cháu Phương. Anh chị và cháu không có lỗi gì cả. Chỉ tại tụi thanh niên kia. Mai em về làm việc với cơ sở dưới đó. Khoanh vùng xem chúng ở địa phận nào. Sự việc như này thì không dừng lại ở chuyện thanh niên xích mích đơn thuần nữa rồi. Điện thoại của thằng cả nhà em cũng bị chúng nó lấy mất. Như vậy tạm thời có thể coi động cơ của chúng là giết người cướp của. Mai em sẽ về làm việc cụ thể để sàng lọc đối tượng. Có lẽ chúng chỉ có thể là thanh niên thị trấn và xã bên cạnh.

– Bác ạ… (Mẹ chị ngập ngừng), thật ra là… thật ra thì thằng cu nhà em nó cũng tham gia đánh hai cháu nhà mình…

Mẹ chị chưa dứt lời thì ngồi canh tôi chị bật khóc. Còn bố mẹ tôi sững sờ khi nghe mẹ chị nói ông M cũng tham gia đánh anh em tôi. Mất một hồi lâu bố tôi mới chấn tĩnh lại. Còn mẹ tôi thì quay sang nhìn cu Th xót xa. Cố gắng kìm nén tức giận bố tôi nói:

– Thôi hai bác cứ về lo việc của cháu xong rồi em sẽ về làm việc với công an dưới đó. Tạm thời ngày mai em ở lại chăm cháu. Còn việc dưới đó thì… phù… ngày kia em sẽ về làm việc cụ thể sau. Giờ hai bác về đi.

– Mong hai bác bỏ quá cho các cháu. Tiền viện phí thuốc thang của các cháu hết bao nhiêu gia đình tôi xin chi trả hoàn toàn. Con dại cái mang, gia đình tôi cũng chỉ có mỗi một mình nó là con trai. Mong hai bác bỏ quá cho cháu.

– Thôi, hai bác đi về đi. – Cố nén tức giận, nghiến răng bố tôi nói.

Ngồi xuống cạnh giường cu Th, nhìn nó một lúc bố chị rút chiếc phong bì ra rồi để dưới gối xong rồi bố mẹ chị xin phép bố mẹ tôi đi về. Bố mẹ chị đi khỏi thì bố mẹ tôi giục tôi và chị về nghỉ. Lau nước mắt chị lí nhí nói với bố tôi:

– Chú cho cháu xin lỗi. Còn anh cháu… chú tha tội cho anh cháu… hu… hu… hu…

Nói rồi chị lại bật khóc. Đứng cạnh chị tôi chẳng biết phải nói gì. Thương bố mẹ, thương em và tôi cũng thương chị nhiều lắm. Trầm ngâm một lúc bố tôi nói:

– Cháu không có lỗi gì cả. Còn chuyện của anh trai cháu thì thôi, cứ để xong việc của chị gái cháu đã. Việc của anh trai cháu chú sẽ suy nghĩ. Giờ 2 đứa về nghỉ đi.

– Dạ. – Chị ấp úng.

Chào bố mẹ, tôi và chị xuống cổng viện bắt taxi. Bố mẹ chị cùng anh Cường vẫn đứng chờ tôi và chị. Nhìn thấy tôi và chị đi xuống bố chị nói:

– Giờ bố mẹ và anh Cường về trước. Con đưa T về rồi sáng mai thu xếp về sớm nhé. Vì còn việc của chị nữa con ạ.

– Vâng. – Chị trả lời.

Quay sang tôi bố chị nói:

– Hai bác xin lỗi, cháu cũng đừng giận anh M.

Tôi chỉ cúi mặt mà không nói gì. Chào bố mẹ chị tôi và chị bắt taxi đi về. Ngồi trên xe chị cầm cánh tay tôi bị bạn anh M cầm đá đập rồi chị xuýt xoa. Tôi hiểu chị cũng đau và lo lắng cho tôi lắm. Về đến xóm trọ tôi ngạc nhiên khi thấy cửa phòng không khóa, còn đèn thì vẫn bật sáng trưng. Đẩy cửa tôi và chị bước vào thì H vẫn ngồi học bài. Nhìn thấy tôi, áo dính bê bết máu, tay thì bầm dậm H luống cuống. Mặt tái nhợt vì sợ.

– Anh… anh làm sao thế. – Giọng H luống cuống.

– Anh bị ngã. Em chưa đi ngủ à?

– Em… chờ mãi không thấy anh và Th về, em không ngủ được. Anh bị ngã ở đâu?

– Anh đi đường bị ngã. Thôi em về ngủ đi.

H cuống quýt chạy ra rút quần áo cho tôi rồi nói với vẻ mặt đầy lo lắng như thể sắp khóc:

– Nhưng… Anh thay quần áo đi đã. Anh có đau không.

– Cũng bình thường. Thôi em về đi ngủ đi, muộn rồi.

Rồi H cất dọn sách vở về phòng (Sau này yêu nhau rồi tôi mới biết đêm đó H cũng không ngủ được). Thay quần áo xong tôi vào giường nằm. Còn chị đun nước nóng rồi pha ra để rửa vết thương cho tôi. Mệt mỏi và đau nhức tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng sớm thấy tay tê nhói tôi tỉnh giấc nhìn quanh không thấy chị đâu. Một lát sau chị bê tô cháo về rồi gọi tôi dậy ăn. Cố gắng lắm tôi nuốt được 3 miếng rồi lại thôi. Chị nhìn tôi thương xót nhưng cũng không dám giục tôi ăn thêm. Mắt chị sũng nước và thâm quầng sau một đêm thức trắng. Thương chị lắm. Nhưng ông M thì có lẽ tôi không thể tha thứ được. Nhắm mắt vào tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ông M trước khi lên xe đi về còn sút hòn đá xuống dưới máng nước nơi cu Th đang vẫy vùng. Nghĩ đến ông M rồi lại nghĩ đến chị… oan nghiệt quá.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Thông tin truyện
Tên truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ công khai, Đụ với hàng xóm, Làm tình nơi công cộng, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 09/04/2021 01:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Buôn người
Lúc này đây, giữa nắng trưa oi nồng, Thuỳ Lam đang nằm thiêm thiếp ngủ dưới căn hầm của Lâm. Sức khỏe đã kém, lại bị tên dâm ma dày vò cả đêm nên Thuỳ Lam sau khi ăn sáng xong lại lăn ra ngủ. Nàng vẫn khóc rấm rứt đầy tủi nhục và khổ đau. Trong lòng nàng vẫn hoảng loạn vô cùng khi không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sextoy Truyện bóp vú Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex phá trinh
Truyện sex Tru Tiên
Bích Hỏa Thiên Băng Hồ là một ngọn núi nằm cách chân núi Thanh Vân chừng khoảng 50 dặm về hướng đông, nơi mặt trời mọc. Vốn là miệng của một ngọn núi lửa đã chết lâu lăm, nhưng thời gian gần đây liên tục có chuyển động, báo hiệu sự trỗi dậy trở lại. Trong lòng núi lửa có rất...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện cổ trang Truyện sex chế
Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 2
Sona, Syndra và cả Irelia nữa ba người nhanh chóng chạy đến chỗ John vừa biến mất. Sona liên tục gào khóc kêu tên của hắn, hai tay cô liên tục xới đống cát bên dưới, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ: ” John... anh ấy chỉ bị vùi vào bên trong lớp cát này thôi, anh ấy không chết.... ” Syndra...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân